Nhà ngoại cảm, các vị tu hành chứng đắc, và bất cứ ai có khả năng thần thông ở mức độ nào đó đều có thể trò chuyện được với chúng sinh ở các cảnh giới, cõi giới khác trong lục đạo. Tuy nhiên, thực tế ở Việt Nam thời gian qua, trong sự hiểu biết hạn hẹp và suy luận, chúng tôi cho rằng đa số là nói chuyện với chúng sinh ở cõi Atula…
Kỳ 10: Nhà ngoại cảm trò chuyện với “linh hồn” người chết cách đây hàng ngàn năm – có phải là sự bịa đặt? (tiếp theo kỳ 9)
Ở bài “Ngoại cảm không “nói chuyện” với hồn”, không rõ tác giả khi phỏng vấn có hiểu sai ý của Thượng tọa Thích Thanh Duệ hay không? Vì tít báo thì như vậy, nhưng trong nội dung thì vẫn có đoạn: “Có thể những nhà ngoại cảm ở đây nghĩ rằng họ “tiếp xúc” được với thế giới Atula. Trong kinh Lăng Nghiêm nói, khi con người thiên vào những cái đó, coi trọng cái đó thì thế giới Atula sẽ nhập vào người đó.
Ví dụ như ở nơi nào chính quyền công an vững thì trộm cắp sẽ ít. Nơi nào công an yếu, trật tự an ninh dân phòng yếu thì thế giới trộm cắp phát triển. Cái thế giới đó như người ta gọi là âm thịnh thì dương suy mà dương suy thì âm thịnh. Khi ổn định trật xã hội an toàn thì thế giới đó bị giảm bớt, bị coi thường. Khi trật tự an toàn xã hội kém, thì thế giới đó phát triển”.
Ở bài “Cõi âm và khả năng ngoại cảm”, tác giả bài báo cho rằng: Sau khi chết tối đa là 49 ngày thì tái sinh vào một thế giới tương ứng với nghiệp thức. Nếu đã tái sinh vào cõi khác thì “ai” tiếp xúc với các nhà ngoại cảm?
Với cách đặt vấn đề như vậy, tác giả bài báo nhận định: Đúng là có chuyện nhà ngoại cảm nói chuyện được với “linh hồn”, song đó chỉ là các “oan hồn” chưa được tái sinh, và chúng sinh ở cõi ngã quỷ.
Đúng là trong kinh sách có nói sau cái chết vật lý và sinh học, đa số các trường hợp thì “thần thức” con người trải qua 49 ngày trung gian, ở trạng thái thân trung ấm, sau đó sẽ đầu thai vào cõi giới khác, đầu thai vào cõi giới, cảnh giới nào thì tùy theo nghiệp lực.
Tuy nhiên theo ghi chép và mô tả của các vị Thiền sư, cao tăng đắc đạo vẫn có những trường hợp ngoại lệ, sau 49 ngày mà chưa có sự đầu thai vào cõi giới khác trong Lục đạo, mà vẫn duy trì trạng thái thân trung ấm kéo dài.
Cũng có những trường hợp đặc biệt hơn, “linh hồn” không trải qua giai đoạn thân trung ấm, ngay sau khi “linh hồn” rời khỏi thân xác, lập tức tái sinh vào những cảnh giới cao, hoặc thù thắng nhập cõi Niết bàn. Đó là trường hợp của các vị tu hành đắc đạo, những người tạo nhiều nhân lành, luôn vì chúng sinh và vì đạo Pháp,…
Ở kỳ VIII, tác giả đã phân tích trong 6 cõi Lục đạo, thì có 2 cõi (cõi Nhân, cõi súc sinh) chúng ta có thể cảm nhận được một phần nào đó bằng 5 giác quan thông thường hoặc thông qua sự hộ trợ của khoa học kỹ thuật, nhưng nguyên lý thụ cảm cũng không ngoài 5 giác quan thông thường.
Trong khi đó ở 4 cõi (Thiên, Atula, ngã quỷ, địa ngục) chúng ta không cảm nhận được bằng 5 giác quan thông thường, mà chỉ có các nhà ngoại cảm, các vị tu hành đắc đạo, tùy theo mức độ giác ngộ mà cảm nhận được một phần, hoặc từng phần, nhiều phần các cảnh giới, cõi giới đó…
Và ngay trong cõi Nhân, chúng ta đã cảm nhận hết chưa? Nếu chỉ dựa vào 5 giác quan thông thường, chúng ta không bao giờ cảm nhận được hết? Vì người ngoài hành tinh (nếu có) cũng thuộc cõi Nhân, và cả vụ trũ bao la vô thủy, vô chung…có bao nhiêu hành tinh có sự sống (theo cách định nghĩa về sự sống của khoa học)?
Trong vô số thế giới, vô số hành tinh đó, loài người trên trái đất đến bao giờ sẽ tri kiến và cảm nhận được thấu đất – trời bao la?
Một cõi Nhân đã bao la như vậy, chúng ta chưa sao (thấy, biết) được trọn vẹn thì tưởng tượng xem sự vô biên của cõi Thiên, Atula, Ngã quỷ, địa ngục…sẽ như thế nào?!
Sau 49 ngày nếu không còn trạng thái trung gian là thân trung ấm, thì “linh hồn” đầu thai vào một trong 6 cõi, trong đó có thể là 2 cõi hữu hình, có thể là 4 cõi còn lại.
Không phải là sau 49 ngày thì chỉ đầu thai vào thành súc sinh hay người (để nhìn thấy được), rồi tác giả kết luận là không có chuyện nói chuyện được với “linh hồn” vì “linh hồn” đã tái sinh.
Có lẽ ở chi tiết này, nội dung 2 bài báo đã có sự nhầm lẫn xảy ra ở suy luận trên. Nhầm lẫn là vì khi chúng ta tư duy theo logic thông thường, đã đầu thai thì phải thành người, hay súc sinh, vô tình quên mất còn vô số thế giới và nhiều cõi giới vô hình khác.
Đúng là kinh sách có viết sau 49 ngày thì “linh hồn” đầu thai tái sinh, nên có người cho rằng đã thành người, hay xấu hơn là đầu thai thành một loại súc sinh thì nhà ngoại cảm làm sao tiếp xúc được, nói chuyện được với “linh hồn”?
Hiểu như thế là vô tình quên mất còn 4 cõi vô hình mà “linh hồn” tùy theo nghiệp lực có thể đã tái sinh trong cảnh giới đó.
Một cõi Nhân đã bao la không cùng tận, bạn đọc thử tưởng tượng ở 4 cõi vô hình thì sự không cùng tận sẽ như thế nào?
Ở cõi Nhân, xét riêng trên trái đất tính tại thời điểm hiện tại (thể kỷ XXI) bình quân tuổi thọ của con người chưa tới 75 tuổi, so với tuổi thọ của chúng sinh ở cõi khác e rằng lấy phút giây so với tháng, năm; lấy ngày so với thập kỷ; lấy năm so với thiên niên kỷ.
Đức Phật đã nhiều lần giảng cho các đệ tử nghe về điều này, khi có đệ tử hỏi về tuổi thọ của chúng sinh ở các cõi khác.
Do vậy, có người chết hàng trăm năm (chết vật lý và sinh học), hàng ngàn năm mà nhà ngoại cảm có thể trò chuyện được với “linh hồn” đó – thực chất là một chúng sinh ở cõi khác, âu cũng không có gì là lạ, là thần bí. Vì hai hệ qui chiếu thời gian khác nhau, và tuổi thọ của chúng sinh ở 4 cõi vô hình so với 2 cõi hữu hình, so với tuổi thọ ở thế gian thì thật khập khiễng.
Đúng hơn là sau 49 ngày khó có thể nói chuyện được với “thần thức” – nếu hiểu “thần thức” là giai đoạn trung gian trong 49 ngày của thân trung ấm, còn sau 49 ngày với đa số các trường hợp, “thần thức” đó đã thành một chúng sinh ở một trong 6 cõi, thì nhà ngoại cảm không thể nói chuyện được với những “thần thức” đã đầu thai vào cõi (súc sinh, Nhân) – nếu không gặp trực tiếp họ bằng các giác quan thông thường.
Trong khi đó, còn vào vô số thế giới, hằng hà sa số thế giới của 4 cõi kia…thì về mặt lý thuyết, các vị tu hành đắc đạo, nhà ngoại cảm …có khả năng ngoài 5 giác quan truyền thống có thể trò chuyện được với chúng sinh (đây là chúng sinh, không phải là thần thức như trong 49 ngày sau cái chết sinh học và vật lý) ở 1 trong 4 cõi đó.
Tất nhiên đó là về mặt lý thuyết. Còn nói chuyện được hay không thì phụ thuộc vào nhiều yếu tố như đã phân tích ở kỳ IX.
Chúng tôi cho rằng, có nhà ngoại cảm có khoảnh khắc nào đó có thể nói chuyện được với người chết cách đây hàng trăm năm, thậm chí cả ngàn năm cũng không có gì là lạ. Tuy nhiên, các trường hợp này không nhiều, vì nhân duyên giữa người đối thoại và chúng sinh đó cũng không quá mạnh liệt, lưu tâm.
Thực tế khi có một cuộc nói chuyện như vậy diễn ra, về mặt khoa học để kiểm chứng, cũng không dễ, chúng ta chỉ có tin vào sự thành thật của các nhà ngoại cảm, hoặc có các sở cứ để xác quyết, ví dụ có ngôn ngữ, chữ viết đã bị mai một trong lịch sử, nhưng có “linh hồn” thời kỳ đó qua một phương thức nào đó, có thể tái hiện và minh chứng, thể hiện được đúng là người của thời kỳ đó,…
Qua thực chứng, chúng tôi nhận thấy có một số trường hợp, có “vong linh” nào đó cũng có những lúc mạo xưng các danh xưng khác nhau như người trần gian hay gọi là “lừa đảo, mạo xưng” vậy.
Chúng tôi cho rằng, về mặt lý thuyết nhà ngoại cảm, các vị tu hành chứng đắc, và bất cứ ai có khả năng thần thông ở mức độ nào đó đều có thể trò chuyện được với chúng sinh ở các cảnh giới, cõi giới khác trong lục đạo. Tuy nhiên, thực tế ở Việt Nam thời gian qua, trong sự hiểu biết hạn hẹp và suy luận, chúng tôi cho rằng đa số là nói chuyện với chúng sinh ở cõi Atula…
Như có bạn đọc đã phân tích, đúng là các nhà ngoại cảm có khi cũng bị lừa bởi các chúng sinh có tâm chưa tốt, vì bản thân nhà ngoại cảm ở đây mới chỉ có phần nào đó của khả năng thần thông (một phần không liên tục của Thiên nhãn thông và Thiên nhĩ thông, cũng có trường hợp có thêm mức độ sơ cơ của Túc mệnh thông – biết được một phần của kiếp trước) để nghe thấy, nhìn thấy, trò chuyện, mà chưa chứng “Tha tâm thông” để thấy được bản tính, tâm tính của chúng sinh mà mình đang đối thoại, nên cũng rất có thể bị “mắc lừa” bởi cả người âm lẫn người dương.
Ngoài ra, trên thực tế có “linh hồn” mà nhà ngoại cảm không thể biết gì về họ mặc dù đã rất cố gắng liên hệ, gia đình cũng đi nhiều cô đồng để gọi hồn và kể cả phương pháp áp vong, mời “linh hồn” nhập vào con, cháu nhưng không thành.
Trong trường hợp đó, có thể xảy ra một trong các khả năng sau. Có thể do khả năng của nhà ngoại cảm, các thanh đồng chưa có thể giao tiếp được với họ. Hay vì họ không muốn giao tiếp với thân nhân. Cũng có thể họ đã đầu thai thành người, bị đọa trong cõi súc sinh ở một phương nào đó. Cũng có thể ví lý do đặc biệt họ đang trong giai đoạn thân trung ấm kéo dài….
Tất cả, tác giả chỉ dùng từ “có thể”.
Dù có chứng đắc bao nhiêu quả vị thần thông, dù khả năng của nhà ngoại cảm giỏi đến đâu cũng không thể hiểu được ngay trong một cõi (cõi mình đang tái sinh) một cách rốt ráo. Tuy vậy, chúng ta cũng có thể “thấy, biết” và hiểu được một phần, hoặc một số phần của cõi giới khác, cảnh giới khác, nếu có khả năng ngoại cảm, chứng đắc thần thông.
Chỉ có con đường duy nhất để hiểu rốt ráo và giác ngộ hoàn toàn, thấu triệt hoàn toàn mọi cõi giới, mọi thế giới. Đó là tu thành Phật.