Từ khi còn nhỏ Dudley đã ham thích các vấn đề tâm linh. Lúc nào anh cũng đề cập đến Thượng Đế và nói với cha mẹ rằng anh chỉ muốn gặp Ngài. Lúc trưởng thành, Dudley xin gia nhập một dòng tu kín nhưng bị từ chối. Anh bèn lang thang đó đây, lúc theo học Yoga với một vị thầy Ân Độ, khi học võ với một vị võ sư Trung Hoa.
Anh chịu khó nghiên cứu các sách vở tâm linh, tham dự những khóa về thiền. ít lâu sau, anh tìm đến một nông trại hẻo lánh, ban ngày giúp việc cày cấy, ban đêm thực tập thiền theo các phưong pháp mà anh thu thập được. Sau nhiều năm sống như vậy, tự nhiên anh khai mở được “ Thần Nhãn”. Anh nói:
• Thưa bà, tôi thấy thích thú quá chừng. Tôi có thể “nhìn thấy” những người mà tôi nói chuyện qua điện thọai, biết họ mặc quần áo mầu gì, có cử chỉ ra sao. Khi tôi nói cho họ biết họ rất kinh ngạc và thán phục tôi vô cùng.
Tôi có thể ngồi yên một chỗ mà biết được những người khác trong trại đang làm gì. Hiện nay tôi muốn phát triển thêm các quyền năng tương tự như “Đọc tư tưởng người khác” hay “Sai khiến các đồ vật”. Bà quen biết nhiều danh sư, xin chỉ giúp tôi những người đã sở hữu các quyền năng đó để tôi theo học.
– Một đệ tử của Phật đã phát triển được một vài quyền năng đến xin Ngài chỉ dẫn thêm, nhưng Đức Phật nói rằng “Ta biết rõ quyền năng đó sẽ làm cho con người như thế nào. Ta khuyên con hãy lập tức từ bỏ chúng đi, không gì làm người ta sa ngã nhanh chóng hơn là sở hữu các quyền năng huyền bí”. Theo ý tôi, anh cũng nên áp dụng câu này cho chính bản thân anh.
•Tại sao các quyền năng huyền bí lại là xấu?
– Đức Phật không hề nói rằng các quyền năng đó xấu, Ngài chỉ nói rằng sở hữu các quyền năng đó sẽ khiến cho con người trở nên thế nào mà thôi. Anh hãy quan sát những người bình thường khi đạt được chút danh vọng hay uy quyền thì họ cư xử như thế nào? Phải chăng họ hống hách, kiêu căng và hợm hĩnh? Các quyền năng huyền bí còn nguy hiểm hơn thế rất nhiều.
• Làm sao tôi có thể sa ngã khi đã khổ công tập luyện và tiến bộ như thế này?
– Này anh bạn, càng leo cao chừng nào thì càng té đau chừng đó. Càng lên cao, sự cám dỗ càng mạnh, cơ hội sa ngã càng nhiều. Trên đường tinh thần, sự cám dỗ hết sức tinh tế, khó thấy được.
• Nhưng nếu người ta cẩn thận và luôn luôn đề cao cảnh giác thì làm sao có thể sa ngã?
– Thế ư? Hãy thử quan sát nội tâm anh mà xem. Phải chăng từ khi anh khai mở được quyền năng đó thì anh không còn tha thiết đến Thượng Đế nữa?
• Có lẽ bà nói đúng đấy, thời gian gần đây tôi ít nghĩ đến Ngài hơn trước, nhưng có lẽ tâm tôi bị sao lảng vì đang thích thú cái quyền năng này nhưng ít lâu nữa tôi sẽ quen đi. Tuy nhiên, phải chăng sở hữu quyền năng chính là một sự tiến bộ tâm linh?
– Phát triển quyền năng là một dấu hiệu nhưng không bao giờ là mục đích.
• Nhưng các Đạo Sư đều có quyền năng kia mà?
– Bác sĩ Stanley Krippner, một học giả nổi tiếng chuyên khảo cứu các hiện tượng huyền bí nói rằng ông đã gặp rất nhiều đạo sư nổi tiếng mặc dù họ không hề có một quyền năng nào. Trong khi đó, ông cũng gặp nhiều người sở hữu các quyền năng huyền bí nhưng không hề phát triển hay lưu tâm gì đến vấn đề tiến bộ tâm linh. Nói tóm lại, sở hữu quyền năng và tiến bộ tâm linh là hai vấn đề khác nhau.
• Thưa bà, tôi là người sống về tinh thần và rất quan tâm đến trình độ tiến hóa của mình. Tôi thiết nghĩ, đi trên đường tâm linh cũng giống như leo núi, người ta không thể leo thẳng mà phải trèo quanh theo sườn núi, có khi phải dừng chân nghỉ ngơi chút ít. Việc xao lãng của tôi chỉ là sự nghỉ ngơi chút ít thôi.
Một người đi trên đường tâm linh dù nghỉ ngơi vẫn không bao giờ rời mắt ra khỏi mục tiêu chính. Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện sau:
Một hoàng đế xứ Ấn mở cuộc thi tuyển hiền tài để giúp nước. Kỳ thi như sau: Ai mang được một thùng nước đầy từ sông Hằng về đến trước cửa thành mà không ngừng lại vì bất cứ chuyện gì thì sẽ thắng cuộc.
Một ngàn thí sinh tham dự cuộc thi, khi họ vừa múc nước dưới sông lên thì thấy tiền vàng ở đâu rải đầy mặt đất, hai trăm người bỏ cuộc chạy đi để lượm tiền. Đi được một lúc, các thí sinh thấy một dãy kiệu hoa lộng lẫy để hai bên đường, những người khênh kiệu hô lớn: “Ai ngồi kiệu sẽ được đưa vào thành để dân chúng hoan hô”. Hơn hai trăm thí sinh bỏ cuộc nhào lên những chiếc kiệu hoa. Số còn lại tiếp tục đi, một quãng sau họ thấy một đoàn thiếu nữ rất đẹp với xiêm y hở hang hấp dẫn đưa tay vẫy gọi, mời chào. Hơn hai trăm người nữa bỏ cuộc chạy theo đoàn thiếu nữ kia. Trên đường về thành, các thí sinh thấy một đạo sư oai nghiêm ngồi trên một tấm thảm nói: “Kẻ nào theo ta sẽ được học các quyền năng huyền bí như tàng hình, hiện hình, bay lượn trên không trung, hô phong, hóan vũ, chỉ đá hóa vàng v.v… Một số vội bỏ cuộc chạy theo học với vị đạo sư.
Cuối cùng chỉ có một người mang nước về tới cổng thành. Vua hỏi: Tại sao anh không bị những sự kiện trên làm xao lãng?
Người nọ đáp: “ Lúc đi mắt con chỉ nhắm vào một mục đích là cổng thành, tai con chỉ nghe thấy lời tuyên bố của Ngài rằng kẻ nào mang nước từ sông Hằng về đây mà không dừng lại sẽ được trọng thưởng nên con đi thẳng một hơi về đến đây luôn”.
Nhà vua mừng rỡ nói: “Ngươi quả là người mà ta mong đợi”. Này anh bạn: Đường thẳng là con đường ngắn nhất nối liền hai điểm, tại sao người ta không chọn con đường đó mà chọn con đường quanh co làm chi?
DARSHANI DEANE