ĐI HỌC NGÀY NAY KHỔ HAY SƯỚNG?

1Có một vị là quan chức giáo dục cấp cao, hôm nọ tôi giao lưu với ông, ông đưa ra một hiện tượng rất có ý nghĩa. Ông nói: “Thời đại bây giờ, học sinh mẫu giáo học chương trình của tiểu học, tiểu học học chương trình của cấp hai, cấp hai học chương trình của cấp ba, cấp ba học chương trình của đại học, đại học học chương trình của lớp mẫu giáo”. Cái đức này khuyết rồi, giáo dục của chúng ta bây giờ thiếu đi cái đức, cho nên không thể không thận trọng. Vì thế tôi nghe nói, sinh viên có nội quy như sau: Thứ nhất, ở nơi công cộng không được nói cười lớn tiếng. Thứ hai, đậu xe đạp phải gọn gàng. Thứ ba, thi cử không được gian lận. Những điều dạy này đều là những thứ mà lớp mẫu giáo cần nên học.

Sở dĩ đức hạnh hiển nhiên không phải dùng thi cử mà có thể kiểm tra ra được, nói thực tình là chúng ta muốn dạy tốt con cái, đầu tiên bản thân chúng ta phải có đức hạnh, và bản thân chúng ta phải thật nhạy bén với tâm tình của trẻ nhỏ.

Có phải là biết chơi đàn thì là có đức hạnh? Có phải học toán rất giỏi là có đạo đức? Điều này không nhất định. Tôi cũng đã từng nghe một câu chuyện có thật như vầy: Có một cô nữ sinh nhỏ thi đàn Piano được hạng nhất, cuộc thi đó được tổ chức rất long trọng, thế là nhà báo thấy cô được giải thưởng, chạy đến hỏi cô ấy: “Cô bạn nhỏ! Em nhận được giải thưởng lớn như vậy, việc mà em muốn làm nhất bây giờ là việc gì?” Cô bé này liền nói: “Việc em muốn làm nhất là đập cây đàn đi”.

Các bạn xem, cha mẹ chỉ nhìn thấy điều gì? Cha mẹ đang nhìn cái gì? Đang nhìn vào thành tích chơi đàn của nó, mà không cần biết là nó học đàn có vui hay không, không cần biết là việc học đàn nó có phù hợp với tính tình của con mình hay không? Xin hỏi, đứa trẻ này tính tình của nó có nhận được sự bồi dưỡng gì qua việc chơi đàn như vậy hay không? Hiện tại có thể nó nhìn thấy cây đàn thì cắn răng, bặm môi mà học một cách miễn cưõng…rất cực khổ, rất áp lực…

Khi chúng tôi nhìn thấy sinh viên thi xong rồi, học sinh vừa nhìn thấy đến môn cuối cùng, thì “reng, reng, reng…”, ra khỏi trường thi, hành động kế tiếp của chúng là làm gì? Đem đề cương ôn thi ném đi! Khi chúng tôi nhìn thấy sách trong cặp rơi xuống phịch một cái, nằm trên mặt đất, chúng tôi cảm nhận được điều gì? Cảm nhận được những đứa trẻ này đối với việc học khổ sở chán ghét biết bao nhiêu…Nhưng mà học tập đối với cuộc đời này của chúng là rất quan trọng. Chúng lên được đại học, bốn năm đó là năm tháng vàng son của chúng, nhưng mà chúng bài xích đối với việc học, cho đến lúc chúng ra ngoài xã hội, sự nghiệp chúng phải học, kinh tế gia đình chúng phải học, thế mà chúng lại từng phản cảm đối với việc học. Chúng ta không thể trước mắt chỉ nhìn vào con trẻ mà bức ép chúng để có thành tích theo ý muốn của mình, trái lại không biết được là đã từ từ khiến cho tinh thần học tập của chúng giảm sút một cách nghiêm trọng…
Sưu Tầm

Comments are closed.