Tôi là con gái út trong nhà đông con và các anh chị đều hơn tôi nhiều tuổi nên từ bé chẳng bao giờ tôi phải động tay vào việc nhà, mọi người trong nhà đều chiều chuộng tôi hết mực. Chính sự nuông chiều của gia đình đã tạo cho tôi nhiều thói quen không hay mà sau này tôi phải trả giá. Một bài học nhỏ ngay từ khi về nhà chồng đã làm cho tôi nhận ra điều ấy.
Dạo ấy là mùa hè, một hôm chồng tôi đi công tác, ở nhà chỉ có tôi với mẹ chồng. Buổi chiều đi làm về, tôi mua nửa quả dưa hấu về ăn cho mát. Vừa bổ dưa, tôi hỏi mẹ chồng tôi:
– Mẹ ơi, mẹ có ăn dưa không?
Mẹ tôi nói:
– Mẹ không ăn, con cứ ăn đi.
Một buổi sáng khác có hàng xôi nóng qua cửa, tôi mua ăn và hỏi:
– Mẹ ơi, mẹ ăn xôi không mẹ?
Lần này mẹ trả lời:
– Không!
Tôi chỉ nghĩ: “Chắc mẹ không thích tôi ăn quà vặt”.
Cuối tuần chồng tôi đi công tác về, anh mua một quả dưa hấu rất to. Anh mời mẹ:
– Con mời mẹ ăn dưa, dưa ngon lắm mẹ ạ!
Mẹ tôi vui vẻ ngồi vào bàn và ăn rất ngon lành. Tối đến, tôi thủ thỉ với chồng là mẹ “thiên vị” chỉ ăn dưa hấu của anh còn tôi mua thì mẹ không thèm động đến. Chồng tôi hỏi cặn kẽ chuyện xảy ra rồi anh cười, nói:
– Em khờ quá…Tất cả là tại em. Em hãy đặt mình vào vị trí của mẹ xem, nếu người dưới hỏi em có ăn không theo kiểu bằng vai phải lứa như thế thì liệu em có ăn không? Nhất là em là con dâu mới, các cụ đã dạy: “Lời chào cao hơn mâm cỗ”. Mời thế nào cho đúng để thể hiện tấm lòng và sự kính trọng của mình mới phải, em thấy thế đúng không?
Nghe anh nói, tôi thực sự cảm thấy hối hận vì tính đoảng của mình, chỉ có mỗi một lời mời mà tôi cũng không biết mời thế nào cho phải.
(Lê Thị Sáu)