Vào khoảng năm 1990, nhà tôi có nuôi một con heo nái, là giống heo lấy từ vùng Ninh Hương. Những chú heo con mà heo mẹ sinh ra đều ăn nhiều ngủ nhiều, lớn rất nhanh, thịt nhiều mỡ tốt. Heo con của những nhà thông thường cần phải nuôi đến hơn 4 tháng mới có thể xuất chuồng bán lấy tiền, những lứa heo con nhà chúng tôi thường thường chỉ nuôi có khoảng 3 tháng thì đã có thể xuất chuồng rồi, vậy nên rất được cả làng cả xóm tán thưởng.
Tôi từng chứng kiến con heo mẹ đó đẻ mấy lần con. Khi heo con sinh ra, heo mẹ đều sẽ cẩn thận di chuyển thân mình, chỉ sợ đè trúng heo con, còn biết đưa vú cho heo con chưa còn mở mắt. Những lúc đẻ ít, đều có bảy, tám con, những lúc đẻ nhiều, có mười lăm, mười sáu con.
Mẹ tôi cũng tận tình chăm sóc cho nó, biết nó đẻ con vất vả, mấy ngày tiếp theo đều sẽ nấu cháo trộn với rau xanh cho nó ăn, chứ những lúc bình thường chỉ cho ăn những thứ tạp nhạp linh tinh. Nếu như heo mẹ có chỗ nào đó không được khỏe, mẹ tôi thường sẽ đoán bệnh, sau đó tự mình đến tiệm thuốc thú y bốc một số thuốc, hoặc là nấu một số bài thuốc dân gian, heo mẹ ăn xong liền khỏi hẳn, rất ít khi thấy bác sĩ thú y trong làng phải đến tiêm thuốc cho heo mẹ. Mẹ tôi thường hay khen nó rất có thành tích, không cần phải tốn sức lực.
Về sau, năm 1996 xảy ra trận lũ lớn, lương thực đều không đủ để ăn, rất nhiều nhà đã bán heo đi, đến giữa năm cuối năm 1997, giá heo trong chốc lát đã tăng vọt, giá heo con lên đến 12 đồng một ký (12 NDT – khoảng 40.000 VNĐ).
Nhớ cái hôm bán heo kia, cả nhà chúng tôi đều dậy rất sớm, bốn, năm giờ sáng, bên ngoài cửa sổ thì có hàng xóm đang ồn ào huyên náo. Con heo mẹ cũng tựa như rất có linh tính, nhìn thấy nhiều người như vậy đến bắt con của nó, liền đứng lên dùng đầu ủi một cái, miệng phát ra tiếng kêu “Gừ..gừ…”, nó đang bảo vệ đứa con của mình.
Mẹ bước đến nói với nó rằng: “Nuôi mày chính là muốn mày đẻ mấy đứa con để bán lấy chút tiền, mày hãy phối hợp một chút, đừng có không vui”. Heo mẹ hậm hực nghiêng đầu sang một bên, vừa phát ra tiếng thở hổn hiển khò khè. Tôi cùng với ba mang cân ra, mẹ thì thu tiền, lần đó tổng cộng bán được đến mấy nghìn đồng, cả nhà ai nấy đều vui mừng hớn hở.
Cứ như vậy, hơn mười năm đã trôi qua, heo mẹ mỗi lúc một già đi, số heo con đẻ được mỗi năm cũng ít đi, mẹ liền nảy ra ý định muốn đem nó bán đi, và muốn gầy giống một con heo nái từ trong đám heo con. Nói thật là, nó đã sống với chúng tôi nhiều năm như vậy rồi, cũng đã cống hiến không ít, cả nhà đều không nỡ bán đi, cũng là suy đi tính lại rất lâu mới đưa ra quyết định như vậy.
Nguyên là muốn bán cho một nhà hàng xóm, bởi lần này trong bụng của heo mẹ cũng lại “mang thai” heo con, nhưng hai bên không thỏa thuận được giá cả. Sau cùng, mẹ quyết định bán cho một đồ tể họ Thang, là người giết heo trong làng.
Khi ông Thang đồ tể đến, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, liền đến chuồng heo đuổi heo mẹ ra. Mở cửa chuồng heo, ông Thang liền dùng gậy chọc lên mình nó, muốn đuổi nó đến cửa chuồng để mọi người lôi ra và đưa lên xe. Chọc cả một hồi, mà heo mẹ vẫn cứ núp ở một góc xa nhất trong chuồng, có lôi thế nào cũng đều lôi không được. Sau đó hàng xóm liền đến giúp đỡ, heo mẹ nổi khùng lên, mọi người đều sợ bị heo cắn, vậy nên đều không dám đến gần nó, có người đề xuất hãy đi tìm mẹ tôi. Họ không biết rằng mẹ tôi lúc này đang núp ở trong phòng mà khóc, trước đây cũng vậy, trong nhà chỉ cần mất đi một con mèo hoặc là con chó, bà đều khóc, đau lòng hết mấy ngày liền.
Mẹ đi đến bên cạnh heo mẹ, vừa vuốt ve tai của nó, vừa bắt rận trên mình nó, nói rằng: “Heo mẹ à, ta cũng không muốn bán mày đi để rồi bị giết, nhưng mày là heo, là súc vật, mày chính là sinh mệnh như vậy rồi! Nếu như có kiếp sau thì đừng có làm heo nữa”. Heo mẹ vẫn không chịu ra khỏi chuồng, ánh mắt trông có vẻ cầu xin và đau đớn.
Mẹ khuyên cả buổi trời mà không được, cũng đã nổi cáu lên, liền lấy cây chổi để đuổi nó. Cũng không biết là nền chuồng bị trơn, hay là thế nào đó, heo mẹ đột nhiên 2 chân trước quỵ xuống, dừng lại cũng một, hai giây, vừa mới ngẩng đầu lên thì bị mẹ nhìn thấy. Mẹ vội vàng đuổi nó ra khỏi chuồng, các đồ tể liền vội vàng đẩy heo mẹ vào trong cái lồng sắt, mọi người cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nhốt nó vào trong lồng được.
Những người trên xe khi chuẩn bị khiêng cái lồng lên, mẹ tôi bỗng nhìn thấy một cảnh tượng kinh người không thể ngờ đến được. Bà đã nhìn thấy một người phụ nữ đầu bù tóc rối, mình mặc áo có sọc hoa, rơi những giọt nước mắt thương tâm đang đang trân trân nhìn bà.
Mẹ tưởng là mình đã bị hoa mắt rồi, liền dùng tay dụi mắt một hồi, nhìn kỹ lại lần nữa, rõ ràng là một người đàn bà 40 tuổi đang co rúc trong cái lồng sắt, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn chảy, hai tay đang nắm chặt lấy cột sắt trong lồng, đau đớn không thể tả, lâu khoảng 5 giây, mẹ tôi giật mình, cái lồng sắt đã được đưa lên xe rồi, điều nhìn thấy lại là con heo mẹ kia.
Lúc này đầu óc mẹ tôi hoàn toàn trống rỗng, vừa định hồn lại một chút, dường như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng đi gọi Thang đồ tể, nói heo không bán nữa. Thang đồ tể cười phá lên, nói rằng: “Tiền cũng đã đưa cho bà rồi, hối hận cũng không được nữa đâu!”. Xe đã nổ máy, mẹ nhìn theo con heo nái bị đưa đi mỗi lúc một xa dần, hai hàng nước mắt tựa như xâu chuỗi ngọc bị đứt dây, không sao ngăn lại được. Sau đó khi bà đem những gì bà vừa nhìn thấy được nói với chúng tôi, trong lòng chúng tôi cũng là có cái cảm giác không sao nói ra được, ba tôi âm thầm đốt một bó nhang, cắm ở chỗ chuồng heo.
Mấy tháng sau này, mẹ tôi trong giấc mơ thường hay nhìn thấy người phụ nữ mặc áo sọc hoa kia …
Từ đó về sau, mẹ tôi không bao giờ nuôi heo nữa, ngay cả thịt heo bà cũng không bao giờ ăn nữa.
(Theo tinhhoa.net)